Tết sắp đến, hội bạn rủ nhau ý ới hẹn nhau gặp mặt. Những cuộc điện thoại, những tin nhắn yahoo vẫn là một thông điệp cũ:“Khi mô mi về?”. Đã bảo không về, thế mà chúng lại nghĩ “Tham công tiếc việc vừa thôi, tết nhất vẫn đi làm tiền để đâu cho hết ?”. Có lẽ bọn bạn vẫn vô tư không hiểu đó là trách nhiệm của người thợ điện chứ đâu phải làm thêm vì tham tiền. Mất điện thì mọi người kêu ca, nhưng đâu biết để có điện thì cũng cần phải có người trực vận hành 24/24h. Mấy cô hàng xóm đang ồn ào bàn tán chuyện tết. Một cô bảo: “Tết là ngày đoàn tụ. Bố mẹ cũng chỉ mong con cái về sum họp đông vui”. Niềm vui ánh lên trong mắt những người mẹ nghèo có con đi làm xa, khi nói về ngày đoàn tụ. Tôi cười buồn. Nhớ lại lời mẹ nói như năn nỉ trong điện thoại: “Không xin được về mấy ngày hả con?”.
Cuối năm công việc càng nhiều khi triển khai thí nghiệm định kì, vệ sinh công nghiệp. Công văn cấp trên thường xuyên yêu cầu CBCNV phải tập trung, đảm bảo cung cấp điện an toàn. Bản báo cáo về tai nạn lao động vẫn nhắc nhở CBCNV không được lơ là. Anh em không ai bảo ai, mỗi người mỗi việc dọn dẹp, lau chùi vệ sinh trạm để chuẩn bị đón năm mới. Tiếng nhạc xuân nhè nhẹ hòa cùng âm thanh râm ran tiếng nói cười. Năm nay tôi vinh dự đón cái tết xa nhà tại trạm biến áp. Nói là vinh dự cũng chưa hẳn khi mà công việc và trách nhiệm yêu cầu tôi phải ở lại trực để làm tròn công việc của một người thợ điện. Đây là cái tết xa nhà đầu tiên của tôi với những điều thú vị khi được chứng kiến và thưởng thức không khí tết của miền Bắc với nhiệm vụ của người thợ trực vận hành.
Công nhân Truyền tải đang gói bánh chưng chuẩn bị Tết
Hai tám tết tôi xách túi ra chợ mua mấy thứ đồ cần thiết để dùng trong dịp tết. Hoà lẫn trong dòng người đông đúc, náo nhiệt tôi mới thấy tết ở đâu cũng háo hức cả. Cuối chiều 29 tết, trời mưa lất phất và lạnh, anh đồng nghiệp khiêng về nhánh đào rừng. Tay vẫn sửa sang cành đào, anh niềm nở “Dù trạm xa nhưng cũng cố gắng lo cho cái tết được tươm tất”. Lá cờ đỏ sao vàng trên cổng được thay mới bay phấp phới. Nằm vị trí cuối con hẻm, bình thường đã vắng, tết càng vắng bởi ít ai vào trong nhánh cụt này. Những người đi ca xong tất tả trở về nhà lo tết cùng gia đình. Trạm vắng tanh, chỉ còn hai người trực ca và tôi. Ngày cuối năm tôi lúi húi nấu ăn. Bữa cơm tất niên ở trạm không được đầy đủ như ở nhà nhưng với tôi thật nhiều ý nghĩa bởi đây là lần đầu tự tay tôi chuẩn bị một mâm cơm như vậy. Bữa cơm chiều 30 ấy chỉ có 3 người nhưng thật vui và đầm ấm. Mọi người vui vẻ kể chuyện tết, chuyện con gà năm ngoái để cúng tất niên bị xổng chuồng… Tiếng cười giòn tan làm tôi quên đi cảm giác xốn xang và nỗi nhớ của một đứa con gái xa nhà.
Trạm của tôi cách xa thị trấn. Tôi được nghe thông báo thị trấn sẽ có bắn pháo hoa trong đêm giao thừa. Đã bao nhiêu lần xem pháo hoa thế mà tôi vẫn háo hức như đứa trẻ. Cảm giác tết làm cho con người ta khác chăng ? Anh trạm trưởng đến sớm nhận trực trọn ca đêm 30 tết. Thế mới hiểu trạm trưởng phải luôn gương mẫu để làm trọn trách nhiệm của mình. Nghĩ về bố tôi bao năm làm trạm trưởng đồng nghĩa với chừng đó năm đón giao thừa tại trạm. Nếu ngày xưa tôi luôn thắc mắc hỏi mẹ: “bố đi đâu?” thì giờ đây tôi càng thấm thía hơn những công việc âm thầm, lặng lẽ của những người thợ điện với trách nhiệm đảm bảo cung cấp điện ổn định, an toàn cho nhân dân vui tết - những công việc mà có phải ai cũng thấu hiểu ?
Mưa xuân vẫn lất phất bay bay, tưới mát cho những chồi non mơn mởn. Đêm nay mọi người cùng thức đón giao thừa ở trạm, những người thợ vận hành vẫn tất bật làm những công việc quen thuộc đảm bảo dòng điện cho mọi nhà. Gần 24 giờ, tiếng chuông điện thoại cơ quan vang lên lời chúc của lãnh đạo Công ty và các trạm khác. Anh trạm trưởng chân thành cảm ơn và chúc tết lại mọi người, tôi nghe mà thấy ấm lòng. Chọn cho mình một góc khuất, tôi không quên tranh thủ cầu mong cho mình một điều ước…
Tám tiếng ca đêm rồi cũng qua, tôi thở phảo nhẹ nhõm bởi ca trực không sự cố gì. Sáng mồng một tết, các anh tặng tiền lỳ xỳ. Tôi ngạc nhiên “Ơ, lớn rồi mà vẫn nhận được lỳ xỳ cơ á?”. _ Ừ, tập tục của trạm mình vậy mà, đến nhà năm mới phải lỳ xỳ chứ!. Tôi cười tươi và cảm thấy vui lạ bởi tình cảm của anh em trong trạm. Một cảm giác ấm cúng lan tỏa khi nghĩ về gia đinh, như anh trai tôi ở quê tết nào cũng không quên mừng tuổi đứa em út vậy.
Một giấc ngủ ngắn sau ca trực đêm cuối năm. Giữ lời hứa với cô hàng xóm khi cô dặn đi dặn lại “Không về quê, thì nhớ sang nhà cô ăn tết!” . Tôi tranh thủ đi chúc tết và cảm nhận không khí Tết của vùng quê nơi đây. Dù mâm cỗ của người miền nứi không giống quê nhà nhưng tấm lòng chân tình của họ đã rút ngắn khoảng cách vùng miền. Tôi càng xúc động khi nhận ra rằng hình như các cô đang muốn truyền hơi ấm của người mẹ cho đứa con khi phải đón tết xa nhà như tôi.
Nên cho dù phải ăn tết xa nhà với nhiều thiếu thốn, nhưng với tôi đây là cái tết nhiều ý nghĩa, ấm áp tình người mà tôi luôn nhớ mãi.