Số lượt xem: 674
Trường làng tôi mái tranh vách nứa,
Giữa quê nghèo chưa lành vết đạn chiến tranh,
Chúng tôi sinh ra khi nước còn chia cắt,
Về lại quê nhà học chữ a b (bê).
Không áo mới, không giày xanh dép tím,
Chỉ áo vá vai, chân đất đến trường.
Buổi sáng vội với khoai lang thay sắn,
Vẫn đến trường học chữ thay cơm.
Cô giáo hiền cùng viên phấn trắng
Dạy i t (tờ) và dạy 1 + 2
Sáng đến lớp cũng khoai lang với sắn
Vẫn dạy chúng tôi những bài giảng làm người.
Sân trường nhỏ, không hoa, chỉ cỏ,
Vẫn nô đùa bên cô giáo mến thương.
Yêu biết mấy vẽ đơn sơ mộc mạc,
Những chiếc bàn tre nâng nét chữ học trò.
Chúng tôi lớn lên mỗi người mỗi ngã,
Đứa ở quê nhà, đứa đến tận trời Tây
Cùng năm tháng tóc cô giờ bạc trắng,
Dáng hao gầy theo bụi phấn vương tay.
Và hôm nay mỗi lần về trường cũ,
Áo trắng sân trường thay những áo vá vai.
Mà thương quá một thời nghèo khó
Thương cô giáo hiền dạy chữ thay cơm.
Đà Nẵng, ngày 20/11/2014
Tặng Cô Trần Thị Lan – Giáo viên lớp 1
Tác giả: Lê Văn Sỹ - TP VT AMT.
20/11/2014